" Không, hỡi Sa môn. Tôi không sợ. Có bao giờ một thầy sa môn hay một người Bà la môn sợ rằng có kẻ sẽ đến đánh người ấy và cướp của người ấy kiến thức, lòng sùng bái năng lực suy tư? Không, bởi những cái ấy thuộc về của chính ông ta, và ông ta chỉ có thể cho những gì ông ta muốn, và nếu ông ta muốn. Cũng hệt như thế với Kamala, và những lạc thú của tình yêu. Đôi môi của Kamala đẹp lắm, nhưng ai muốn cưỡng bức Kamala để hôn chúng, người ấy sẽ không được hưởng một chút gì ngọt ngào từ nơi môi ấy, mặc dù chúng biết rõ làm sao để ban bố sự ngọt ngào. Anh là một người học trò giỏi, hỡi Siddhartha, bở thế anh nên học thêm điều này: người ta có thể cầu xin, mua, được tặng hay gặp tình yêu trên các nẻo đường, nhưng tình yêu không bao giờ trộm cướp được..."
..........
" Nhưng nàng đã muốn, Kamala hãy nghe này, khi nàng ném một viên đá trong nước, nó tìm con đường nhanh nhất để rơi xuống đáy. Nó không làm gì, không khuấy động gì; mà để tự mình rơi. Siddhartha bị lôi cuốn bởi mục đích mình, vì nó không cho phép một điều gì chống lại mục đích đó len vào trong trí óc. Đó là điều mà Siddhartha đã học từ các vị Sa môn. Đó là điều mà những kẻ phàm phu cho là phép lạ và do quỷ thần sai khiến. Không có gì do quỷ thần cả, và cũng không có quỷ thần. Mọi người đều có thể thực hiện phép mầu, mọi người đều có thể đạt đến mục đích nếu họ biết suy tư, chờ đợi và nhịn đói. "
Hermann Hesse
( Câu chuyện dòng sông )
No comments:
Post a Comment