Total Pageviews

Translate

Friday 24 November 2023

(đọc dở (và quên mất từ cuốn nào, :(( )

Nếu học đòi khoan dung, các bạn tỏ ra là mình hiểu biết hạn hẹp. Trên thế gian này, không gì là không đáng khoan dung. Tất cả đều đáng cho cõi lòng rộng mở.

Toàn bộ thiên nhiên (chim chóc, bướm ong, thú vât, cá tôm, và mọi người thực sự tự do) đều vô cùng hân hoan chấp nhận tất cả  thời tiết xấu như tốt, sinh tử như nhau, khó khăn buồn phiền chẳng khác dễ dàng vui vẻ. Không phản đối, bất bình mà cũng chẳng phàn nàn bởi vì vạn vật đều ở trong trạng thái quân bình hòa điệu.

Nếu tìm thấy vật nào đó vô nghĩa nhất không đáng khoan dung, thì chính bạn là kẻ độc đoán, không đáng tha thứ. Bởi không thể nào tiêu diệt hay tống khứ cho khuất mắt tất cả những gì mà bạn có thể chống đối trên thế giới này, đời bạn tất yếu là đời vô vọng, một địa ngục trần gian...

(tr.39)

Rất ít khi ta gặp đàn ông, đàn bà tính khi thoải mái vui tươi. Phần đông không biết làm thế nào để có một tính tình vui vẻ, tuy nhiên, không đáng trách. Họ đều bệnh. Họ không biết ăn hay uống cái gì và như thế nào. Nếu thực sự ý thức được cánh kiến trúc kỳ diệu của vũ trụ, bạn phải chan chứa niềm vui và lòng tri ân vô hạn. Và bạn không thể giúp được gì ngoài việc chia sẻ niềm vui và lòng tri ân này đến với mọi người. Hãy trải ra tấm thịnh tình, một nụ cười cởi mở, một giọng nói ấm lòng và những ngôn từ giản dị, cảm ơn trong bất cứ hoàn cảnh nào và càng nhiều càng tốt.

Ở phương Tây, người ta nói, "cho và nhận"; ở Đông phương chúng tôi nói, "Cho, cho và cho, hoài hoài".Noi gương chúng tôi, hoàn toàn không mất mát gì bởi bạn đã nhận được tự thể nguồn sống - toàn bộ vũ trụ - mà không phải trả tiền. Bạn là con một, trai hay gái của vũ trụ vô tận: nó sáng tạo, vận hành, hủy diệt và tái sinh mọi vật cần thiết cho bạn. Nếu hiểu điều này, bạn sẽ gặt hái mọi thứ thật nhiều.

Nếu vì thực hành nguyên tắc "Cho, cho và cho", mà sợ hao tiền tốn của thì bạn bệnh hoạn và bất hạnh, một nạn nhân của chứng lãng quên. Bạn đã hoàn toàn không nhớ đền cội nguồn tài sản , và đời mình. Vũ trụ vô cùng; trí tuệ tối cao của bạn từng phần hay toàn bộ bị che khuất; bạn không thể thấy được trật tự vĩ đại trong thiên nhiên.

Nếu cho ai ít nhiều của cải mình mà  (tr.49)

lỗ hổng đen trên bầu trời trắng

 https://www.tienve.org/home/literature/viewLiterature.do;jsessionid=639394D21DEDCB357556657CD8F22105?action=viewArtwork&artworkId=9188

Lỗ hổng đen trên bầu trời trắng

 

I.

 

Sân bay nửa đêm không quá đông như ban ngày, chỉ còn vài chuyến cuối cùng còn lại. Nguyên đến trước giờ chuyến bay có Miên hạ cánh.

Gia đình Miên đứng ngay phía cửa ra. Nguyên nhận ra ngay ba mẹ Miên, không khác chút nào với những hình ảnh Miên vẫn thường gửi cho Nguyên xem. Miên thường hất mặt đầy vẻ tự hào trẻ con khi nói về ba mẹ với giọng rất đỗi yêu thương. Nguyên luôn trìu mến lắng nghe Miên kể về gia đình, về những kỷ niệm tuổi thơ, về đứa em gái nhỏ thật giống cô. Những nhịp rung đầu tiên đã lặng lẽ lan toả khắp người Nguyên khi nghe Miên kể về tại nạn đã cướp đi em gái khi cô mới vừa nhập học ở Pháp hai năm trước mà không thể trở về. Lúc đó, Nguyên mình ước gì được ôm Miên vào lòng, xoa dịu nỗi đau mất mát. Giọng nói của Miên tràn ngập ánh sáng trong văn vắt mỗi khi kể về gia đình, Nguyên chăm chú nghe đến đỗi, hình dung rõ ràng về từng người một trong gia đình nhỏ ấy. Nguyên yêu mến họ bằng cách Miên yêu, bằng sự ngưỡng mộ về phần tình cảm thiếu hụt mà Nguyên không có được

Miên bước vào đời Nguyên bất ngờ, ngay lúc Nguyên không nghĩ rằng mình có thể lại yêu lần nữa. Sự huỷ diệt của tình yêu đầu đã khiến Nguyên như con gấu ngủ một mùa đông bất tận. Nguyên biết không thể nằm mãi được, mà cũng không thể tự đứng dậy được. Và Miên xuất hiện, nhẹ nhàng không báo trước một dự cảm nào. Không hiểu do đâu, Miên lại tìm ra Nguyên trong những cái tên trên thế giới ảo mơ hồ, chìm trong những miên man câu chữ mà Nguyên trút bỏ. Miên bắt đầu những cuộc nói chuyện chẳng đầu chẳng đuôi, bất chợt và không mong đợi. Cuộc sống Nguyên ngập tràn ánh sáng và tiếng cười lúc nào không hay. Cảm giác háo hức trẻ trung từ Miên phả vào một hơi ấm, Nguyên dần cảm thấy một sức sống mới lan toả xung quanh. Nguyên như được hồi sinh. Tiếng nói của Miên như được rỉ ra từ nhựa cây, từ mật hoa, pha trộn lại đặc sánh nồng nàn. Nguyên bắt đầu có cảm giác khao khát được chạm vào Miên. Bàn tay Nguyên thức dậy trước cả khi Nguyên kịp nhận ra điều mới lạ...

Miên nói, ở đâu đó, một điều gì từ Nguyên khiến cô cảm một nỗi an tâm vô cùng. Là những điều thật thà, là giọng cười, là câu nói... Không thề thốt và hứa hẹn. Miên cảm thấy an toàn trong cái ngu ngơ không che đậy. Dù cô quay quắt trong những mâu thuẫn vì tương lai mà ba mẹ cô định sẵn với con đường Nguyên đi hoàn toàn trái biệt. Nguyên nhìn thấy Miên đang đi vào con đường ngược chiều, sẽ rời khỏi Nguyên ngay khi định mệnh xuất hiện. Dù vậy, cả hai đành tự huyễn hoặc mình rằng dù là ngắn ngủi, thì cũng đưa tay chạm vào hạnh phúc, cùng nhau đi một đoạn đường, hơn là ngồi cả đời để mong chờ một giấc mơ không thực, mà cuộc sống thì không biết sẽ dài đến đâu. Hai người lao vào nhau, chìm vào hơi thở nhau trong giấc ngủ mỗi ngày qua những cuộc gọi trên mạng. Miên yêu Nguyên với những cảm xúc ngợp ngời trong sáng của tình yêu đầu tiên. Nguyên dành cho Miên tình cảm dịu dàng của một người đã trải qua mất mát, biết nâng quí những xúc cảm yêu thương. Nguyên tạm dừng cuộc sống lang thang để ngồi nhà viết và trò chuyện với Miên. Càng ngày Miên càng không thể thiếu Nguyên trong giấc ngủ và nhịp sinh học của Nguyên cũng thay đổi. Nguyên ngủ cùng giờ Miên ngủ và thức viết khi Miên đi học, đi làm thêm. Mâu thuẫn giữa hai người chỉ xuất hiện mỗi khi Miên dời lại chuyện về nước. Miên hẹn nửa năm sẽ về, nhưng cô đã dời lại bốn lần như thế. Và Nguyên cũng không thể giận lâu, khi Miên với giọng thật trong thật hiền thủ thỉ bên tai Nguyên, “Nguyên ơi, ráng chờ em mà, em cũng muốn được về sớm, muốn được ôm Nguyên từ phía sau”.

Nguyên chuẩn bị mọi thứ cho cuộc gặp tình yêu. Một căn phòng có ánh sáng ấm vương vất mùi tinh dầu Miên thích, những bản nhạc hai người đã gửi nhau nghe, những bộ phim hẹn chờ cùng nhau xem, kế hoạch của một chuyến đi xa. Nguyên chờ ngày Nguyên dỗ Miên vào một giấc mơ có thực, không còn là ảo giác.

Hai tháng trước khi về nghỉ hè, Miên gửi một dòng ngắn ngủi, “Nguyên, mình chia tay đi.”

Dù Nguyên nhắc lại những lời ước hẹn, những lời yêu Miên từng nói với Nguyên. Dù Nguyên bảo Nguyên không tin Miên có thể thay đổi nhanh chóng, khi vừa trước đó một tuần, Nguyên hãy còn chìm trong hơi thở ma mị của Miên với nỗi nhớ ngộp ngời dành cho Nguyên. Dù Nguyên nói Nguyên sẵn sàng đứng trong góc khuất cuộc sống của Miên, Nguyên sẽ không bao giờ buộc Miên phải lựa chọn giữa Nguyên và gia đình. Dù Nguyên tha thiết, “ta đã hạnh phúc đến dường nào, ngây ngất đến dường nào, say đắm đến dường nào, điên dại đến dường nào... đã sống đến dường nào. Hãy đừng đánh mất món quà cuộc đời trao tặng”. Dù Nguyên hét lên qua điện thoại, “em đừng độc ác với tình yêu như vậy, Miên ơi…”, Miên vẫn im lặng.

Nguyên nhìn thấy một lỗ hổng đen trên bầu trời trắng.

 

II.

 

Nguyên chọn cho mình một bàn trong nhà hàng trên lầu, ngồi sát vách kính nhìn xuống khu vực chờ lấy hành lí trong sân bay. Nơi này sau 12 giờ đêm gần như không còn ai nữa.

Miên xuất hiện từ cầu thang cuốn. Vẫn là hình dáng cao gầy đơn độc đã in vào tâm trí Nguyên. Sự xung động như luồng điện bao trùm lấy Nguyên khi nhìn thấy ánh mắt Miên ngước lên phía mình, nhưng ngay lập tức Nguyên nhớ, Miên cận nặng, và Nguyên cũng chỉ là một bóng người nhoè nhoẹt. Cảm giác nhoi nhói len lỏi trong Nguyên khi Miên một mình vất vả chất hai va-li nặng trịch lên xe đẩy. Nguyên nhìn Miên, bàn tay khẽ đưa lên lớp kính, như đang chạm vào cô, tim thắt lại. Suốt thời gian Miên đứng lẻ loi trong hàng người chờ làm thủ tục hải quan, Nguyên như ghi như khắc vào hình dáng ấy. Nguyên đang thực hiện lời giao ước khi bắt đầu yêu nhau, rằng Nguyên sẽ là người đầu tiên nhìn thấy Miên khi cô trở về. Dù cho lời hứa nay đã vô hình, Nguyên đã trở nên trong suốt với Miên, và Miên không còn có thể nhận thấy.

Nguyên đã tự huyễn hoặc mình trong một chuỗi ngày dài tin rằng Nguyên được tha thiết yêu thương. Nhưng rồi Nguyên nhận ra, Nguyên giống như một liều thuốc ngủ về đêm, mà khi ánh sáng ban ngày đến, những ảo giác gần như tan biến... Nguyên quyết định chôn vùi mình đến kiệt sức trong những điều lo lắng về công việc, để câm nín, để nuốt những mặn môi bất chợt khi nghĩ về Miên. Nguyên đã đến từng tuổi đời này, quá tuổi ba mươi, mà vẫn đắng, vẫn cay, vẫn lịm người đi vì những cảm giác do tình yêu mang đến. Nguyên nhìn thấy những thay đổi trong Miên, những bất lực trong mình, vô hình trung, đè nén lại, âm ỉ, mà không thể nào bộc phát. Yêu thương, hoang hoải như một bài toán sai, càng loay hoay càng đưa ra những diễn suy vô lí. Trong thế giới vô hình này, sự va đập ngôn từ tạo ra những đau đớn không thể kiềm hãm lại. Trái tim Nguyên, có lúc tưởng căng phồng mạch máu, những tế bào điên loạn va vào nhau, rồi lại rưng rức rơi vào lỗ hổng lạnh băng, bất động. Nguyên vẫn nhiều khi tự hỏi, có đúng và sai không, trong viễn tưởng miên man không lời giải đáp?

Điều khiến Nguyên ngơ ngác là cái tình người trong thế giới này, không bao giờ có thể đơn giản cùng nhau?

Nguyên rốt cuộc cũng chỉ là người xa, lạ huơ lạ hoắc.

 

III.

 

Bóng Miên đã khuất sau khu vực Hải Quan. Nguyên đứng dậy, kéo chiếc va-li bước vào thang máy, lên lầu, nơi đang văng vẳng lời của nhân viên sân bay “Xin mời hành khách chuyến bay số hiệu VN2512 đi Seoul, đến cửa số 9 làm thủ tục để lên máy bay.”

Nguyên đi, vì biết sẽ không chịu nổi cảm giác hai tháng ở cùng Miên trong một thành phố, khi mà, vẫn còn văng vẳng bên Nguyên những lời nói không cách nào xoá được.

“Nguyên biết không, những lời nói từng bâng quơ, xa lạ, mà liếm sâu đến tận cùng của tâm hồn. Và hai mươi năm sau đi nữa, cuộc gặp gỡ này vẫn là đích đáng, mãi là đích đáng...”

“Em lặng lẽ nhận ra tình yêu còn là sự từ bỏ một phần của bản thân và thuận theo phần được lấp đầy bởi một người nào đó. Nó là khi trái tim cảm thấy lớn hơn cả thân thể. Bởi nó tràn ngập niềm tin tưởng và cảm kích một ai đó đặc biệt. Nó trở nên có khả năng đối thoại không lời và tha thứ vô điều kiện. Yêu một ai đó là một điều huyễn tưởng mà em vẫn đang học cách diễn đạt cho đến nhiều năm nữa...”

“Dù có là trò đùa định mệnh, ta cũng đã là cơ duyên của nhau.”

Nguyên biết, mình sẽ không thể nào chịu nổi những mong muốn được xuất hiện trước mặt Miên, để nhìn sâu vào trong đôi mắt cô, để tin chắc rằng tình yêu hai năm qua đã thực sự biến mất. Nguyên biết, mình sẽ khó kiềm chế việc hàng ngày đi ngang qua nhà Miên, chỉ để mong được thấy bóng dáng cô thấp thoáng. Và Nguyên cũng biết, mình chẳng thể nào vượt qua được những chấn động tâm lí ngợp ngời bởi mâu thuẫn giữa kỉ niệm và những câu hỏi phải tự mình lí giải. Nguyên không thể chịu nổi khi xung quanh là những điều liên quan đến Miên, mà Nguyên, cứ bị xoắn chặt vào cảm giác đau đáu một ước mơ không thể nào dứt ra nổi, là khao khát yêu thương không bao giờ chạm đến.

Nguyên ước gì có thể ngừng những xung đột nội tại để được bộc lộ đau khổ mà không cần phải luôn kiềm chế như trạng thái người ta vẫn thường rơi vào khi mất đi tình yêu. Nhưng là không thể, trừ khi Nguyên hoá điên. Vì Nguyên biết Miên không chịu nổi áp lực. Vì Miên không muốn ba mẹ chịu thêm một nỗi đau nào nữa, sự ra đi của em gái cô đã là quá lớn.

Vì Nguyên cũng chỉ là một cô gái.

 

TP. HCM, 21.06.2009
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền T


Thursday 23 June 2016

chuyện tử tế

  

( Đạo diễn Trần Văn Thủy)

                     

"...
- at the end of ends, non of activities can be done well, and no man can be truly kind if he is not guided by a deep love and respect for other and an understanding off human suffering.

- vậy ra, nghĩ cho đến cùng, ở trên đời này không có một nghề nghiệp nào, không có một công việc gì, và cũng không có một con người nào trở nên tử tế nếu không bắt đầu từ tình thương yêu con người. Sự trân trọng đồi với con người và đi từ nỗi đau của con người"

- Nhưng tạo hóa, đã không sinh ra một loại sinh vật nào chịu nhiều đau khổ hơn con người, và khao khát sự tử tế hơn con người.

https://www.youtube.com/watch?v=bG4eZRUalMI&feature=youtu.be

- lạ vì, khi chúng ta chưa có chính quyền trong tay, thì nhân vật của văn nghệ chủ yếu là những người nghèo khổ. một bác phu xe, một bé bán báo, một bé đi ở; một bà mẹ nghèo; 1 tiếng rao đêm...Ngày nay, khi quyền hành đã về 1 mối, thì những người nghèo khổ bất hạnh trong văn nghệ bỗng dưng biến mất.
..."

<iframe width="420" height="315" src="https://www.youtube.com/embed/JtvFBL-Y1XQ" frameborder="0" allowfullscreen></iframe>

Thursday 15 May 2014

Tại sao yêu lại đau thế?



Yêu là đau bởi vì nó tạo ra con đường cho phúc lạc. Yêu là đau bởi vì nó biến đổi; yêu là chuyển hoá. Mỗi biến đổi đều sẽ là đau bởi vì cái cũ phải ra đi để nhường chỗ cho cái mới. Cái cũ là quen thuộc, an ninh, an toàn, cái mới là tuyệt đối không được biết tới. Bạn sẽ đi vào đại dương chưa từng được thám hiểm. Bạn không thể dùng tâm trí mình với cái mới; với cái cũ, tâm trí thành thạo rồi. Tâm trí có thể vận hành chỉ với cái cũ; với cái mới, tâm trí hoàn toàn vô dụng. Do đó sợ hãi nảy sinh. Và bỏ lại thế giới cũ, thoải mái, an toàn, thế giới của tiện nghi, đau nảy sinh. Đó là cùng nỗi đau mà đứa trẻ cảm thấy khi nó ra khỏi bụng mẹ. Đó là cùng nỗi đau mà con chim cảm thấy khi nó cố gắng tung cánh bay lần đầu tiên. Nỗi sợ cái không biết, và an ninh của cái đã biết, không an ninh của cái không biết, điều không thể dự đoán được của cái không biết, làm cho người ta rất kinh hãi.


Và bởi vì việc biến đổi sẽ là từ cái ta hướng tới trạng thái vô ngã, đau là rất sâu sắc. Nhưng bạn không thể có cực lạc mà không trải qua đau. Nếu vàng muốn được thuần khiết, nó phải qua lửa.


Tình yêu là lửa.


Chính bởi vì nỗi đau của tình yêu mà hàng triệu người sống cuộc sống không tình yêu. Họ đau khổ nữa, và đau khổ của họ là vô ích. Đau khổ trong tình yêu không phải là đau khổ vô ích. Đau khổ trong tình yêu là mang tính sáng tạo; nó đem bạn lên tầm mức tâm thức cao hơn. Đau khổ không có tình yêu thì hoàn toàn phí hoài; nó chẳng dẫn bạn đến đâu cả, nó giữ bạn đi vào trong cùng cái vòng luẩn quẩn.


Người sống không tình yêu là kẻ tự ái, người đó bị đóng kín. Người đó chỉ biết bản thân mình. Và người đó có thể biết bản thân mình được bao nhiêu nếu người đó không biết tới người khác? Bởi vì chỉ người khác mới có thể vận hành như tấm gương. Bạn sẽ không bao giờ biết tới bản thân mình mà không biết tới người khác. Tình yêu là rất nền tảng cho việc biết bản thân mình nữa. Người không biết tới người khác trong tình yêu sâu sắc, trong đam mê mãnh liệt, trong cực lạc hoàn toàn, sẽ không có khả năng biết mình là ai, bởi vì người đó sẽ không có tấm gương để nhìn phản xạ riêng của mình.


Mối quan hệ là tấm gương, và tình yêu càng thuần khiết, tình yêu càng cao hơn, tấm gương càng tốt hơn, tấm gương càng rõ hơn. Nhưng tình yêu cao hơn cần bạn cởi mở. Tình yêu cao hơn cần bạn mong manh hơn. Bạn phải vứt bỏ áo giáp của mình; điều đó là đau đớn. Bạn phải không thường xuyên đề phòng. Bạn phải vứt bỏ tâm trí tính toán. Bạn phải mạo hiểm. Bạn phải sống một cách nguy hiểm. Người khác có thể làm tổn thương bạn; đó là nỗi sợ trong mong manh. Người khác có thể bác bỏ bạn; đó là nỗi sợ trong tình yêu.


Sự phản xạ, mà bạn sẽ thấy trong người khác, về cái ta riêng của bạn có thể là xấu - đó là nỗi lo âu; tránh gương ra! Nhưng bằng việc tránh gương bạn sẽ không trở nên đẹp đâu. Bằng việc tránh né tình huống bạn sẽ không trưởng thành nữa. Thách thức phải được chấp nhận.


Người ta phải đi vào tình yêu. Đó là bước đầu tiên hướng tới Thượng đế, và điều đó không thể bị bỏ qua được. Những người cố bỏ qua bước tình yêu sẽ không bao giờ đạt tới Thượng đế. Điều đó là tuyệt đối cần thiết, bởi vì bạn trở nên nhận biết về tính toàn bộ của mình chỉ khi bạn được khêu gợi bởi sự hiện diện của người khác, khi sự hiện diện của bạn được nâng cao bởi sự hiện diện của người khác, khi bạn được đem ra khỏi tính tự ái của mình, thế giới đóng kín dưới bầu trời mở.


Tình yêu là bầu trời mở. Sống trong tình yêu là trên đôi cánh. Nhưng chắc chắn, bầu trời vô hạn tạo ra sợ hãi.


Và vứt bỏ bản ngã là rất đau bởi vì chúng ta đã được dạy trau dồi bản ngã. Chúng ta coi bản ngã là kho báu duy nhất của mình. Chúng ta đã từng phóng chiếu nó, chúng ta đã từng tô điểm nó, chúng ta đã từng liêntục trau chuốt nó. Và khi tình yêu gõ cửa, tất cả mọi điều cần thiết để rơi vào tình yêu là gạt bản ngã sang một bên. Chắc chắn điều đó là đau. Nó là công việc cả đời của bạn, nó là tất cả những gì bạn đã tạo ra - bản ngã xấu xí này, cái ý tưởng này rằng "Mình tách rời khỏi sự tồn tại.”


Ý tưởng này là xấu bởi vì nó là giả. Ý tưởng này là ảo tưởng, nhưng xã hội chúng ta tồn tại là dựa trên ý tưởng này rằng mỗi người đều là một người, không phải là sự hiện diện.


Chân lí là ở chỗ không có người nào trên thế giới này cả; chỉ có sự hiện diện thôi. Bạn hiện hữu - không phải như bản ngã, tách rời khỏi cái toàn thể. Bạn là một phần của cái toàn thể. Cái toàn thể thấm vào bạn, cái toàn thể thở trong bạn, đập trong bạn, cái toàn thể là cuộc sống của bạn.


Tình yêu cho bạn kinh nghiệm đầu tiên về hài hoà với cái gì đó không phải là bản ngã của bạn. Tình yêu cho bạn bài học đầu tiên rằng bạn có thể rơi vào hài hoà với ai đó, người chưa bao giờ là một phần của bản ngã của bạn. Nếu bạn có thể trong hài hoà với người đàn bà, nếu bạn có thể trong hài hoà với người bạn, với người đàn ông, nếu bạn có thể trong hài hoà với con bạn hay với mẹ bạn, sao bạn không thể trong hài hoà với tất cả mọi người? Và nếu hài hoà với một người cho bạn niềm vui thế, kết quả sẽ là thế nào nếu bạn trong hài hoà với tất cả mọi người? Và nếu bạn có thể trong hài hoà với tất cả mọi người, sao bạn không thể trong hài hoà với con vật và chim chóc và cây cối? Thế thì bước nọ dẫn tới bước kia.


Tình yêu là chiếc thang. Nó bắt đầu với một người, nó kết thúc với cái toàn bộ. Tình yêu là chỗ bắt đầu, Thượng đế là chỗ kết thúc. Sợ tình yêu, sợ nỗi đau phát triển của tình yêu, là vẫn còn bị khép kín trong xà lim tối tăm. Con người hiện đại đang sống trong xà lim tối tăm. Đó là tự ái - tự ái là nỗi ám ảnh lớn nhất của tâm trí hiện đại. Và thế rồi có các vấn đề, toàn vô nghĩa. Có những vấn đề mang tính sáng tạo bởi vì chúng đưa bạn tới nhận biết cao hơn. Có những vấn đề chẳng dẫn bạn tới đâu cả; chúng đơn giản giữ bạn bị buộc lại, chúng đơn giản giữ bạn trong đống lộn xộn cũ của mình. Tình yêu tạo ra vấn đề. Bạn có thể né tránh những vấn đề đó bằng cách né tránh tình yêu - nhưng đấy là những vấn đề rất bản chất! Chúng phải được đối diện, được đương đầu; chúng phải được sống và được trải qua và vượt ra ngoài. Và để vượt ra ngoài, con đường là đi qua. Tình yêu là điều thực duy nhất đáng làm. Tất cả những cái khác đều là phụ. Nếu nó giúp cho tình yêu, nó là tốt. Tất cả những cái khác chỉ là phương tiện, tình yêu là mục đích. Cho nên dù đau đớn thế nào, cứ đi vào tình yêu.


Nếu bạn không đi vào tình yêu, như nhiều người đã quyết định, thế thì bạn bị mắc kẹt với bản thân mình. Thế thì cuộc sống của bạn không phải là cuộc hành hương, thế thì cuộc sống của bạn không phải là dòng sông đi ra đại dương; cuộc sống của bạn là cái ao tù đọng, bẩn thỉu và chẳng mấy chốc sẽ chẳng có gì ngoài bùn và bẩn. Để giữ sạch, người ta cần giữ luồng chảy. Dòng sông vẫn còn sạch bởi vì nó cứ chảy mãi. Việc chảy là quá trình liên tục giữ trong trắng.


Người yêu vẫn còn trong trắng - tất cả mọi người yêu đều trong trắng. Những người không yêu không thể còn trong trắng được; họ trở thành im lìm, tù đọng; chẳng chóng thì chầy họ bắt đầu bốc mùi - và sớm còn tốt hơn là muộn - bởi vì họ chẳng có đâu mà đi. Cuộc sống của họ chết rồi.


Đó là chỗ con người hiện đại tìm thấy bản thân mình, và bởi vì điều này, đủ mọi loại thần kinh, đủ mọi loại điên khùng đã trở thành lan tràn tùm lum. Bệnh tật tâm lí đã chiếm tỉ lệ bệnh dịch. Không còn là chuyện vài cá nhân ốm yếu về tâm lí nữa; thực tế là toàn thể trái đất đã trở thành nhà thương điên. Toàn thể nhân loại đang chịu đựng một bệnh thần kinh, và chứng thần kinh đó tới từ tù đọng tự ái của bạn. Mọi người đều bị mắc kẹt với ảo tưởng riêng của họ về việc có cái ta tách biệt; thế rồi mọi người phát khùng. Và điên khùng này là vô nghĩa, vô ích, không sáng tạo.


Hay người ta bắt đầu tự tử. Nhưng người tự tử đó cũng là những người không hữu ích, không sáng tạo. Bạn có thể không tự tử bằng việc uống thuốc độc hay nhảy từ mỏm đá hay bằng việc tự bắn mình, nhưng bạn có thể tự tử theo một quá trình rất chậm chạp, và đó là điều đang xảy ra. Rất ít người tự tử một cách bất thình lình. Những người khác đã quyết định tự tử dần dần; chút một, từ từ họ chết. Nhưng xu hướng tự tử đã trở thành phổ quát.


Đây không phải là con đường sống. Và lí do, lí do nền tảng là ở chỗ chúng ta đã quên mất ngôn ngữ của tình yêu. Chúng ta không có đủ dũng cảm để đi vào trong cuộc phiêu lưu có tên tình yêu.


Do đó mọi người đều quan tâm tới dục, bởi vì dục thì không rủi ro. Nó là tạm thời, bạn không bị tham dự vào. Tình yêu là tham gia; nó là cam kết. Nó không tạm thời. Một khi nó bắt rễ, nó có thể còn mãi mãi. Nó có thể là việc tham gia cả đời. Tình yêu cần thân mật, và chỉ khi bạn thân mật thì người kia mới trở thành tấm gương. Khi bạn gặp gỡ với người đàn bà hay đàn ông về mặt dục, bạn chưa gặp gỡ chút nào đâu; thực tế, bạn đã né tránh linh hồn của người kia. Bạn chỉ dùng thân thể và trốn đi, còn người kia dùng thân thể bạn và trốn đi. Bạn chưa bao giờ trở nên đủ thân mật để làm lộ ra khuôn mặt nguyên thuỷ của nhau.


Tình yêu là công án Thiền lớn lao nhất.


Nó đau đấy, nhưng đừng né tránh nó. Nếu bạn né tránh nó, bạn đã né tránh cơ hội lớn lao nhất để trưởng thành. Đi vào trong nó, chịu đau tình yêu, bởi vì qua cái đau đó thì cực lạc lớn lao mới tới. Vâng, có đau đớn, nhưng từ đau đớn đó cực lạc mới sinh ra. Vâng, bạn sẽ phải chết như bản ngã, nhưng nếu bạn có thể chết đi như bản ngã, bạn sẽ được sinh ra như Thượng đế, như vị phật.


Và tình yêu sẽ cho bạn nhấp ngụm đầu tiên về Đạo, về Sufi, về Thiền. Tình yêu sẽ cho bạn bằng chứng đầu tiên rằng cuộc sống không phải là vô nghĩa. Những người nói cuộc sống vô nghĩa là những người đã không biết tới tình yêu. Tất cả mọi điều họ nói đều là việc cuộc sống của họ đã bỏ lỡ tình yêu.


Cứ để có đau đi, cứ để có đau khổ đi. Đi qua đêm tối này, và bạn sẽ đạt tới ánh mặt trời lên đẹp đẽ. Chính là chỉ trong bụng mẹ của đêm tối mà mặt trời mới ló ra.Chính là chỉ qua đêm tối mà buổi sáng mới tới.


Toàn bộ cách tiếp cận của tôi là cách tiếp cận của tình yêu. Tôi dạy tình yêu và chỉ tình yêu chứ không cái gì khác. Bạn có thể quên Thượng đế; đó chỉ là từ trống rỗng. Bạn có thể quên lời cầu nguyện bởi vì chúng chỉ là những nghi lễ bị người khác áp đặt lên bạn. Tình yêu là lời cầu nguyện tự nhiên, không bị áp đặt bởi ai cả. Bạn được sinh ra với nó. Tình yêu là Thượng đế thực - không phải là Thượng đế của các nhà thượng đế học, mà là Thượng đế của Phật, Jesus, Mohammed, Thượng đế của người Sufi. Tình yêu là phương cách, phương pháp để giết chết bạn như một cá nhân tách biệt và để giúp cho bạn trở thành vô hạn. Biến mất như giọt sương và trở thành đại dương - nhưng bạn sẽ phải trải qua cánh cửa của tình yêu.


Và chắc chắn khi người ta bắt đầu biến mất như giọt sương, và người ta đã sống lâu như giọt sương, điều đó gây đau, bởi vì người ta đã từng nghĩ, "Mình là cái này, còn bây giờ cái này đi mất. Mình đang chết." Bạn không chết, chỉ ảo tưởng đang chết thôi. Bạn đã trở nên bị đồng nhất với ảo tưởng này, đúng, nhưng ảo tưởng vẫn và ảo tưởng mà thôi. Và chỉ khi ảo tưởng mất đi thì bạn mới có khả năng thấy mình là ai. Và khải lộ đó đem bạn tới đỉnh tối thượng của niềm vui, phúc lạc, lễ hội

(Tình yêu – Tự do – Một mình - Osho)

.

Tuesday 10 December 2013

EM GIẤU GÌ


em nắm hai bàn tay – và bảo tôi chọn một – em giấu gì trong ấy – ngọt ngào hay đắng cay

lắc đầu em chẳng nói – vẻ mặt em lạnh lùng – sao tôi đang dằn vặt – mà em vẫn ung dung

em giấu gì trong ấy – ở lại hay chia tay – em giấu gì, trời hỡi – hờ hững hay đắm say

em giấu gì trong ấy – tôi bỗng giận em nhiều – hay bỗng dưng em muốn – đùa bỡn với tình yêu

tôi bảo tôi không chọn – chọn đi, em dỗ dành – tôi bảo tôi không chọn – mặt em bỗng tái xanh

em bảo tôi phải chọn – nếu không hãy giã từ – thì đằng nào chả thế – tôi quay gót, ngần ngừ

nhưng em không gọi lại – tôi bỗng giận điên cuồng – hoá ra bao hò hẹn – chỉ là trò chơi suông

nhưng rồi tôi áy náy – nàng đã có lỗi gì – nàng giấu gì trong ấy – gì đây hỡi cỏ cây

nàng chờ tôi xin lỗi – tôi cũng thế, đợi nàng – thế rồi thu chào hạ – nàng lỡ bước sang ngang

cũng kể từ ngày ấy – tôi đã sớm để tang – xoè, nắm, nắm, xoè, nắm – trong những ngày lang thang

một hôm tôi bỗng thấy – thơ thẩn ở bên đường – cô bé và cậu bé – trong mưa phùn ẩm ương

cũng chìa đôi tay nắm – cũng tỏ vẻ lạnh lùng – nhưng mắt không giấu nổi – một tia sáng mông lung

rồi cậu bé chọn một – cô bé giở bàn tay – một bàn tay trắng xoá – mũi tôi bắt đầu cay

cô bé cười khúc khích – bàn tay kia mở xoè – tôi không tin vào mắt – một giọt kẹo tròn xoe



nhưng rồi tôi bỗng hiểu – tôi đã chẳng yêu nàng – tất cả, ừ, tất cả – chỉ là thói đa mang

rồi tôi bỏ nỗi nhớ – tôi vun lại xanh ngày – thế mà tôi vẫn hỏi – em giấu gì trong tay?

2002 - Nguyễn Thế Hoàng Linh

Thursday 7 November 2013

SUMMERTIME sadness

<iframe width="560" height="315" src="https://www.youtube.com/embed/TdrL3QxjyVw" frameborder="0" allowfullscreen></iframe>

I got my red dress on tonight Dancing in the dark in the pale moonlight Done my hair up real big beauty queen style High heels off, I'm feeling alive

Oh, my God, I feel it in the air Telephone wires above are sizzling like a snare Honey, I'm on fire, I feel it everywhere Nothing scares me anymore

Kiss me hard before you go Summertime sadness I just wanted you to know That, baby, you're the best

I've got that summertime, summertime sadness S-s-summertime, summertime sadness Got that summertime, summertime sadness Oh, oh, oh

I'm feelin' electric tonight Cruising down the coast goin' 'bout 99 Got my bad baby by my heavenly side I know if I go, I'll die happy tonight

Oh, my God, I feel it in the air Telephone wires above are sizzling like a snare Honey, I'm on fire, I feel it everywhere Nothing scares me anymore 

Kiss me hard before you go Summertime sadness I just wanted you to know That, baby, you're the best

I've got that summertime, summertime sadness S-s-summertime, summertime sadness Got that summertime, summertime sadness Oh, oh, oh

I think I'll miss you forever Like the stars miss the sun in the morning sky Later's better than never Even if you're gone I'm gonna drive (drive, drive)

I've got that summertime, summertime sadness S-s-summertime, summertime sadness Got that summertime, summertime sadness Oh, oh, oh 

Kiss me hard before you go Summertime sadness I just wanted you to know That, baby, you're the best 

I've got that summertime, summertime sadness S-s-summertime, summertime sadness Got that summertime, summertime sadness Oh, oh, oh