"Chẳng bao giờ mình có thể nói được điều mình muốn nói," Naoko tiếp lời. " Như vậy cũng lâu rồi. Mình cố nói một điều gì đó, nhưng nói ra từ nào là sai từ ấy - chúng đều không đúng hoặc ngược hẳn lại với điều mình định nói. Mình cố khắc phục, nhưng chỉ càng tệ hơn. Thứ nhất là mình quên luôn cả điều định nói. Giống như mình bị chẻ ra làm hai và phải theo dõi lẫn nhau. Nửa này đang đuổi theo nửa kia, vòng quanh một cái cột to bự. Nửa kia của mình có những từ đúng, nhưng nửa này của mình lại không thể bắt được nó."
( Tr. 57 )
"Chẳng ai thích một mình nhiều đến thế. Tôi chỉ ghét bị thất vọng"
( Tr. 114 )
"Chuyện gì sẽ xảy ra khi người ta cởi mở cõi lòng mình?"
"Người ta sẽ tốt lành hơn"
( Tr.196 - 197 )
" Đây là một nơi yên ắng, nên mọi người nói năng yên ắng vậy thôi." Naoko nói. Nàng xếp xương cá thành một đống gọn ghẽ ở mép đĩa và chấm chấm miệng bằng một chiếc khăn tay. " Ở đây không ai phải lên giọng làm gì. Không cần phải thuyết phục ai về chuyện gì, cũng không cần phải làm cho ai phải chú ý."
" Có lẽ thế," tôi nói, nhưng khi đang ăn trong môi trường yên ắng ấy, tôi ngạc nhiên thấy mình nhớ tiếc âm thanh của một đám đông người. Tôi muốn nghe thấy tiếng cười và tiếng gnười hò hét vô cớ và nói những thứ linh tinh quá đáng. Đó cũng chính là thứ âm thanh đã làm tôi mệt mỏi trong nhiều tháng qua, nhưng ngồi ăn món cá trong gian phòng yên ắng bất thường ấy, tôi không thể nào thư giãn nổi.
( tr.208 )
Tôi cứ thế theo chân mình xuống mặt đường đang sáng lên lạ lẫm như không có thật dưới ánh trăng, rồi đi vào rừng. Dưới vầng trăng ấy, mọi âm thanh đều có một bồi âm vang dội lạ thường. Tiếng chân tôi có vẻ như từ một hướng nào đó vang dội đến, như thể tôi đang nghe ai thấy ai đi dưới đáy biển. Sau lưng tôi thỉnh thoảng lâi có tiếng cành cây gẫy hoặc lá cây sột soạt. Một cảm giác nặng ền bao trùm khu rừng, như thể tất cả các loài thú ăn đêm đều đang nín thở đợi cho tôi đi qua.
( tr. 220 )
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment