Người Nhật đã chọn vinh quang trong hành động còn người Trung Quốc chọn vinh quang trong cái chết. Hành động anh hùng lẫm liệt với việc tự sát tập thể của họ bị vẩn lên như một lời chế giễu của số phận. Tự sát quá sớm là một sự đầu hàng đáng xấu hổ. Nền văn minh Trung Hoa qua nhiều thiên niên kỷ đã sản sinh ra vô vàn triết gia, nhà tư tưởng, nhà thơ. Nhưng chẳng ai trong số họ hiểu được sức sống không gì thay thế được của cái chết.
Chỉ có nền văn minh của chúng tôi, dù khiêm tốn hơn, là đã đạt tới điều cốt lõi : hành động cũng là chết và chết cũng là hành động.
( tr.43 )
Truyền thuyết nói rằng Nhật Bản là một hòn đảo nổi bập bềnh và chỉ tựa lên một con cá trê mà mỗi lần nó cựa lại gây ra động đất. Tôi cố hình dung ra hình dạng quái vật của giống cá có râu như mèo này.Nỗi đau như cơn sốt khiến tôi mê đi. Vì không thể giết được đấng thần linh ấy, chúng tôi tấn công vào lục địa. Nước Trung Hoa rộng mênh mông và cố định trên đất liền, nắm gần ngay sát chúng tôi. Đó là nơi chúng tôi phải chiếm để đảm bảo cho tương lai của con cháu chúng tôi.
(tr.71)
“Sau trận động đất, tôi bắt đầu cảm thấy nỗi ghê tởm cũng như sự quyến rũ của cái chết. Cái chết ngày đêm theo đuổi tôi: những cơn khắc khoải đột ngột, trống ngực đập thình thịch, đôi khi tôi khóc mà không có duyên cớ gì.”
“Ai cũng phải chết. Chọn hư vô chính là cách duy nhất để chiến thắng cái chết.”
(tr.78)
Tôi nghĩ đến mẹ tôi, đến dáng đi mảnh khảnh trong chiếc áo kimono góa bụa. Hình ảnh mẹ lại cộng thêm hình ảnh cô gái người Hoa co mình trong cỏ. Tuổi khác nhau và nguồn gốc khác nhau nhưng họ cùng có chung số phận : nỗi buồn vô hạn của một tình yêu không thể được.
Đàn bà là vật tế hiến chúng ta dành cho thế giới này.
( tr.250 )
No comments:
Post a Comment