Total Pageviews

Translate

Saturday, 19 May 2007

Cuộc đời của Pi - Yann Martel ( tr.72 )

Tôi phải trung thực về chuyện này. Những người vô thần không làm tôi khó chịu, mà là những kẻ hoài nghi. Tính hoài nghi cũng có công dụng, nhưng chỉ một lúc thôi. Chúng ta ai cũng phải qua chỗ Đồi Sọ(*). Nếu Đấng Christ còn phải chơi với hoài nghi, thì chúng ta tất cũng đều phải vậy. Nếu Đấng Christ đã phải qua đêm cầu nguyện khẩn thiết trong đau khổ, nếu Người đã kêu lên trên thập giá "Cha ơi, Cha ơi, sao Cha nỡ bỏ con?", thì tất nhiên chúng ta ai cũng có quyền nghi hoặc. Nhưng chúng ta phải bước tới. Lấy hoài nghi làm triết lý sống ở đời thì cũng như lấy sự bất động làm phương tiện giao thông vậy.

( tr.72 )

(*) Đồi Sọ, nguyên văn Gethsemane, ( theo bản dịch Tân ước của Phan Khôi ) là tên quả đồi nơi Jesus ẩn trốn và cầu nguyện trước khi bị quân La Mã bắt (ND).

-------

Việc một vị thần phải chịu đựng gian truân, tôi có thể hiểu được. Các vị thần Hindu đều phải đương đầu với trộm cắp, nạt nộ, bắt cóc, tiếm đoạt trong số phận của họ. Ramayana là gì nếu không phải chỉ là chuyện một ngày xui xẻo đằng đẵng của thần Rama? Gian truân, đồng ý. Hoạn nạn, cũng được. Kể cả phản bội nữa. Nhưng nhục nhã? Chết? Tôi không thể tưởng tượng thần Krishna chịu để bị lột trần truồng, quất bằng roi, giễu cợt, lôi xềnh xệch ngoài phố, và nhất nữa là bị đóng đanh câu rút - mà khổ nhất là tất cả những cái đó lại chỉ do bàn tay của bọn người trần mắt thịt. Tôi không nghe thấy có vị thần hindu nào chết. Brahman Hiển lộ không có chịu chết. Quỉ sứ và quái vật thì phải chết, các loài khác cũng thế, chết hàng nghìn hàng triệu - vì thẩy chúng sinh ra đời chỉ là để chết. Vật chất cũng thế, cũng tan biến đi. Nhưng thần linh không thể héo tàn và mất dạng vì cái chết. Thế là sai. Linh hồn thế giới không thể chết, ngay cả khi nó ngụ trong một bình chứa hữu hạn. Điều sai lầm của đấng tối cao Cơ đốc giáo là để cho con ruột mình phải chết. Điều đó cũng ngang với việc để cho một phần của chính Ngài phải chết. Bởi lẽ nếu ngôi Con mà phải chết, điều đó không thể làm giả được. Nếu Thượng đế trên thập tự giá là Thượng đế giả vờ chịu trận cho tấn bi kịch của loài người, nó sẽ biến Tình yêu của đấng Christ thành Màn kịch hề của đấng Christ. Cái chết của ngôi Con phải thực. Cha Martin khẳng định với tôi là đúng như thế. Nhưng một khi đã là một thượng đế chết. Thì mãi mãi sẽ là một Thượng đế chết, có phục sinh cũng vậy thôi. Ngôi Con phải ngậm cái miếng chết ấy mãi mại trong miệng mình. thánh Ba ngôi sẽ phải ô uế vì thế; vì sẽ có mùi chết bên tay phải của ngôi Cha. Sự thực ấy sẽ khủng khiếp biết bao. Tại sao Thượng đế lại mong ước điều đó cho chính Ngài? Tại sao không để mặc sự chết cho lũ có sinh có tử mà thôi? Tại sao phải bôi bẩn cái đẹp đẽ, phải làm hỏng sự toàn hảo?

Tình yêu. Đó là câu trả lời của cha Martin.

( tr.116 - 117 )

No comments:

Post a Comment