Tôi sung sướng và tôi biết thế. Trong khi hưởng hạnh phúc, ta khó mà ý thức được điều đó. Chỉ khi hạnh phúc qua rồi và ta nhìn lại, ta mới đột nhiên - đôi khi ngỡ ngàng nữa - nhận ra rằng ta đã hạnh phúc biết bao nhiêu. Nhưng trên bờ biển đảo Crete này, tôi đang hạnh phúc và biết mình hạnh phúc.
( trang 100 )
- Hãy nói cho tôi nghe anh làm gì với những thực phẩm anh ăn, tôi sẽ nói anh là người như thế nào. Có kẻ biến đồ ăn thành mỡ, thành phân, kẻ biến thành công việc và tâm trạng vui tươi, lại có một số khác theo như tôi được nghe nói, biến nó thành Thượng Đế. vậy là phải có ba loại người. Tôi không thuộc loại tồi tệ nhất, sếp ạ, cũng chẳng thuộc loại ưu tú nhất. tôi ở đâu đó giữa hai loại ấy. Tôi biến những gì mình ăn thành công việc và tâm trạng vui tươi. Xét cho cùng, thế cũng không đến nỗi quá tệ!
Lão nhìn tôi tinh quái và cất tiếng cười :
- Còn sếp, lão nói, sếp ạ, tôi nghĩ sếp thành thực ráng hết sức biến những gì sếp ăn thành Thượng Đế. nhưng sếp không thành công và điều đó làm sếp đau đớn. Điều xảy đến với xếp cũng giống như điều xảy đến với con quạ.
- Cái gì đã xảy đến với con quạ, Zorba?
- À, sếp thấy đấy, trước kia nó thường đi đứng bệ vệ đúng cách... Ờ, đúng như một con quạ vậy. nhưng một hôm, nó bỗng nảy ra ý muốn thử đi điệu đàng như bồ câu. và từ đó trở đi, suốt đời nó, con chim khốn khổ không sao nhớ lại được dáng đi của chính mình nữa. Nó đánh lộn nhào hết, sếp thấy không. Nó chỉ biết tập tà tập tễnh thôi.
( trang 101 - 102 )
... Đàn bà quả là điều bí ẩn, sếp ạ! Dù có sa ngã ngàn lần, họ vẫn ngàn lần đứng dậy nguyên vẹn trắng trong như thiếu nữ. Nhưng sao lại ra như thế, sếp biết không? Bởi vì, họ không nhớ gì hết.
( trang 118 )
Saturday, 30 December 2006
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment