Hồi tôi học lớp 1 trường nhà nước, có một truyện trong sách tập đọc dùng cho chương trình phần 2 vỡ lòng.Truyện rằng :
" Có một đứa bé ngã xuống giếng. Dưới đó, nó thấy một thành phố kì diệu với những vườn hoa, một hồ toàn mật ong nguyên chất, một trái núi bằng bánh ngọt và đồ chơi đủ màu sắc..."
Khi tôi đánh vần, dường như mỗi âm tiết lại đưa tôi đi sâu thêm vào cái thành phố thần tiên đó. Một buổi trưa, đi học về, tôi chạy vào vườn, bổ tới bờ giếng dưới giàn nho và đứng mê mẩn nhìn xuống mặt nước tối
Vậy là hồi nhỏ, tôi suýt ngã xuống giếng. Khi lớn lên, thiếu chút nữa, tôi ngã vào từ " vĩnh cửu ", cũng như một số từ khác nữa - " ái tình ", " hy vọng ", đất nước ", Thượng Đế ". Cứ mỗi lần dẹp được một từ, bỏ nó lại sau lưng, tôi có cảm giác như mình vừa thoát một nguy hiểm và tiến thêm được một chút. Nhưng không, tôi chỉ thay đổi từ và gọi thế là giải thoát. Và hai năm nay, tôi đã treo mình lủng lẳng ở miệng vực từ " Đức Phật".
Nhưng nay, tôi cảm thấy chắc chắn rằng - cảm ơn Zorba - Đức Phật sẽ là cái giếng cuối cùng, cái từ vực thẳm cuối cùng và sau đó, tôi sẽ mãi mãi được giải thoát. Mãi mãi? Đó là điều lần nào ta cũng nói.
( trang 262 - truyện Alexis Zorba, con người hoan lạc - Nikos Kazantzaki )
No comments:
Post a Comment