bóng đèn, nylon
và chiếc đèn treo bằng plastic
đồ vật mãi mãi chỉ là đồ vật
vô cảm khi ta đến gần
và đôi môi quả quýt
và bầu ngực màu lily trắng
những sự tồn tại vĩnh viễn
bên trong chúng là cả loài người
da như vỏ sò
và lắng nghe tâm hồn
như một chương trình radio quen thuộc
nhưng
dưới ánh đèn dầu
không khí dày và mượt như nhung
xương tủy đầy ắp cơn đói
khát khao tràn tim
không còn là người nữa
lỗ đen không đáy
chỉ muốn vùi mặt vào lỗ rốn của tâm hồn cô ta
mãi mãi
bởi vì, bạn biết đấy
tất cả những gì bạn cần
là một nơi nào đó bạn thuộc về
một Trái Tim nào đó bạn có thể gọi là Nhà.
thế thôi.
[ KC Phỏng dịch theo "Last dance rodeo" by Jewel]
Sunday, 7 January 2007
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment