Tôi không nhớ Em
vào mỗi chiều tuyết rơi.
Tôi cũng không thấy nụ cười của Em phảng phất
trong tiếng cười đùa trước sân.
Vậy thì
nếu Em không ở bên tôi,
Em sẽ chỉ là một kí ức nhạt nhòa.
Ngoài kia chiều xuống,
nhưng
đôi mắt Em
không còn ám ảnh.
Rồi tôi tự hỏi
nếu thiếu đi bàn tay ấm áp của Em
tôi sẽ là ai?
Và tôi tự hỏi
tôi là ai
khi không có bàn tay ấm áp của Em trên vai
mỗi buổi chiều ngồi ngắm tuyết rơi.
Tôi không nhớ Em.
Không một chút nào.
Không nhớ Em một chút nào.
[ KC Phỏng dịch theo Don't miss you at all by Norah Jones]
Saturday, 6 January 2007
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment