Total Pageviews

Translate

Wednesday, 3 January 2007

Entry for January 03, 2007

... Sự khôn ngoan không thể truyền cho kẻ khác. Cái khôn mà một người hiền triết cổ truyền lại luôn nghe có vẻ điên rồ...

... Kiến thức có thể truyền được nhưng trí huệ thì không. Người ta có thể tìm thấy nó, sống trong nó, được thêm sức mạnh vì nó làm nên những phép lạ nhờ nó, nhưng người ta không thể truyền dạy nó được....

... Có một ý tưởng tôi suy ra, Thiện Hữu, mà có lẽ bạn cũng lại cho là một trò đùa hay một sự điên rồ nữa : ấy là trong mọi sự thật, điều ngược lại cũng đúng không kém. Chẳng hạn, một sự thật chỉ có thể diễn ra và gói gọn trong danh từ nếu sự thật ấy chỉ có một mặt. Mọi điều, nếu được suy tưởng và diễn tả thành danh từ thì đều là phiến diện, chỉ nửa phần sự thật, nó thiếu hẳn tính cách toàn vẹn, tròn đầy, nhất thể. Khi Đức Phật dạy về thế giới, Ngài phải phân chia ra thành Khổ Đế và Niết Bàn, thành Vọng và Chân, thành khổ đau và giải thoát. Người ta không thể làm khác hơn, không có phương pháp nào khác cho những người giảng dạy. Nhưng thế giới tự nó, ở trong ta và xung quanh ta, thì lại không bao giờ phiến diện. không bao giờ một người lại thuần là thánh thiện hay thuần tội lỗi; chỉ dường như thế bởi vì chúng ta bị mắc phải một ảo tưởng rằng thời gian là một cái gì có thực. Thời gian không thực có, Thiện Hữu. Tôi đã luôn luôn trực nhận điều này. Và nếu thời gian không thực có, thì đừng tưởng ngăn chia cõi đời này với cõi vô cùng, ngăn chia thiện và ác, hạnh phúc và khổ đau, cũng lại là một ảo tưởng nốt.

( trang 209 - 210 ) Truyện " Câu chuyện của dòng sông " - Hermann Hesse

No comments:

Post a Comment