Mỗi lần bất chợt nghĩ ra, rằng gia đình tôi, một thứ đã tồn tại thật trên cõi đời này, cứ mất dần đi từng người, từng người theo năm tháng, và rốt cuộc chỉ còn lại mình tôi nơi đây, tôi bỗng thấy mọi thứ trước mắt đều giống như một lời nói dối. Trong căn phòng nơi tôi sinh ra và lớn lên, tôi sững sờ vì thời gian qua đi để lại những vết chân hằn sâu đến thế và chẳng còn ai khác nữa ngoài tôi.
( tr.15 )
Thế giới bao la nhường này, bóng đêm đen tối nhường này, vậy mà mãi gần đây tôi mới lần đầu được chạm vào niềm thú vị và sự cô đơn bất tận ấy bằng chính bàn tay và đôi mắt của mình. Cho tới lúc đó, mình đã chỉ nhìn thế gian này với một con mắt nhắm, tôi thầm nghĩ.
( tr.24 )
Tôi không hề thích sắc thái đau buồn của cụm từ chẳng bao giờ nữa, cũng như cái cảm giác rằng nó chỉ được dùng cho những chuyện sau này. Thế nhưng, sự nặng nề và u ám khủng khiếp của cụm từ chẳng bao giờ nữa chợt nảy ra khi ấy đã ném lên tôi một sức nặng không thể nào quên được.
( tr.61 )
Tất nhiên, tôi không khóc vì nỗi vất vả khi phải một mình rửa hết chỗ bát dĩa kia, mà vì cái cảm giác bị bỏ lại một mình giữa bóng đêm đơn độc đến tê dại này.
( tr.113 )
Thế giới này đâu phải dành cho riêng ta. Vì vậy, xác suất lặp lại của những chuyện mà mà ta luôn sợ rằng nó sẽ đến là không hề thay đổi. Ta không thể tự mình quyết định được điều đó. Thế nên, chi bằng quyết tâm làm cho những chuyện khác trở nên thật vui vẻ có phải tốt hơn không?
( tr.137 )
Ngay lập tức cảm giác rã rời khủng khiếp kéo đến. Mãi một lúc lâu sau khi đã đặt ống nghe xuống, tôi vẫn ngồi nguyên như thế, mắt dán chặt vào cửa kính và lơ đễnh nghe lấy những âm thanh của mọi vật đang lao xao trong gió vọng lại từ bên ngoài. Đâu đó tiếng người qua đường nói chuyện với nhau: Rét quá, rét quá. Đêm nay, cũng như mọi ngày, bóng tối công bằng đã bao trùm lên tất cả, và rồi sẽ lại qua đi. Chính vào lúc này đây, dưới đáy sâu của nỗi cô độc mà tôi chưa hề chạm tới, tôi thực sự chỉ có một mình.
Con người không khuất phục trước hoàn cảnh hay những thế lực từ bên ngoài, mà sẽ thua cuộc bắt đầu từ chính bên trong. Tôi thấm thía nhận ra điều đó. Cái cảm giác rã rời ấy, vào lúc này đây, khiến tôi chẳng thấy vội vàng và cũng không buồn bã, mặc cho trước mắt mình, cái điều mà tôi muốn nó mãi tiếp diễn đang lăm le chấm dứt. Chỉ là một thứ bóng tối trĩu nặng.
( tr.155 - 156 )
Yuichi ơi, mình không muốn mất Yuichi. Chúng mình đang phải trải qua khoảng thời gian dài vô cùng buồn bã, nhưng chúng mình đã trốn tránh điều đó và cố náu mình ở một nơi thật dễ chịu trong sự vật vờ. Cái chết quá đỗi nặng nề, và mình biết, chúng mình thực sự không thể làm khác được, chúng mình còn quá trẻ để hiểu được nó...
( tr.171 )
:))
ReplyDelete