Total Pageviews

Translate

Friday, 15 March 2013

sâu sắc hơn niềm vui, sâu sắc hơn tình yêu."

"Cái hiện tượng được gọi là sự nổi dậy của đám đông chính là sự nổi dậy  của sự vô thức. Bởi vì, hiện tượng xảy ra này không ở bên ngoài mà ở bên trong. Và sự nổi dậy của vô thức  không là gì khác ngoài  sự bắt đầu của một quá trình phát triển ngược. 
Đám đông ngày nay bắt đầu chìm ngược  trở lại sự lạc hậu trước thời phát triển của lịch sử. Con người biến thành mông muội, ý thức cá nhân ngủ yên, thay thế vị trí của các thần linh là các thần tượng và vật thờ, toàn bộ là những điều man rợ, kinh khủng, kích thích, làm lạc hướng, bành trướng, thay thế  cho tư tưởng  là hệ thống đẳng cấp, con gnười không biết tự phân biệt  mình với người khác, và đồng nhất mình  với những thứ không liên quan gì  với mình.
Sự đột nhập  thẳng thừng thô bạo là dấu hiệu  nhãn tiền  của tai họa đang diễn ra  trong thế giới  linh hồn vô hình: sự thay đổi là ở bên trong, vô thức giống như biển trào dâng phủ lấy ý thức của con người.
Đây là nạn hồng thủy trong số phận con người ngày hôm nay. Nó không chỉ đe dọa. Nó đã tới, và bao trùm lện một bộ phận lớn của nhân loại. Toàn bộ nhân loại  chìm vào sự mơ hồ của vô thức, và chìm xuống sự sống tăm tối  của những kẻ man rợ. Một sự man rợ đã văn minh hóa, hay còn gọi là  sự thô bạo máy móc hóa. Những đặc điểm bên ngoài  của môi trường sống  chưa bao giờ có thể cải hóa được vị trí vũ trụ thật sự của con người, và thay đổi nó càng không thể."

Bởi không nhớ ra để hiểu về chính cội nguồn truyền thống của mình, con người đã tự đồng hóa mình với môi trường bên ngoài - với vật chất - mà sao nhãng việc tìm hiểu đời sống tâm linh tinh thần bên trong của mình.
(tr.xv-xvi)

"Danh giá lớn nhất của một dân tộc có thể đạt được là sống một đời sống thiêng liêng. Dân tộc lớn không phải là dân tộc văn hóa. Có những dân tộc lớn không phải là dân tộc văn hóa. Có những dân tộc lớn không tạo dựng nền văn hóa, và có thể sẽ không tạo dựng. Giá trị của con người không thể chỉ phụ thuộc vào việc dựng lên những đồ vật gì nhìn thấy được, không thể. 
Giá trị của con người có được từ sự trong sạch của số phận và từ sự tiếp xúc với các sức mạnh cao cả vũ trụ. Giá trị của dân tộc không thể phụ thuộc từ việc dùng công cụ như thế nào để làm nhẹ gánh và tô điểm cho sinh tồn. Danh giá của dân tộc phụ thuộc vào bản chất thiêng liêng của sự tồn tại của nó."  

(tr. xvii)

"Tình bạn là nhóm của sự sống, nơi cái Tôi vẫn tồn tại và cộng đồng vẫn bảo tồn, không hề xây xát. Giữa hai nhân tố và độc lập  với hai nhân tố, một khả năng thứ ba hoàn toàn mới xuất hiện, không thể diễn giải được từ nhân tố này hoặc nhân tố nọ. Một hình thức sự sống mới mở ra. Đấy là tình bạn. 
Tình bạn không thể so sánh với bất kỳ một hình thức sống nào khác. Đấy là một nhóm đặc thù. Tại sao? Bởi vì có một vị thần riêng dành cho nó. Thần Philia tạo dựng một thế giới Philia khác biệt không thể nhầm lẫn được. Đầy là thế giới của tình bạn."

(tr. xxiv)

" Cái gì một lần được viết ra một cách bất tử, cái đấy không phụ thuộc vào trí nhớ của con người. Nó tồn tại ở đâu đó, vĩnh hằng và kết thúc. Nó không muốn danh giá, tiếng tăm, không ước mơ dạy bảo, không mang qía trị bằng tiền, cũng chẳng bằng quyền lực, và sau cùng không cần ai thích. 

Tiếng tăm, tiền, quyền lực, vinh quang, danh giá để làm gì cơ chứ?  
Mọi tác phẩm đều xảy ra ở đâu đó, trong mỗi tác phẩm đều xảy ra một cái gì đấy. Gần như mọi cái đều xảy ra ở đây, trên trái đất này, là con người và giữa con người. Khi ta muốn thắng một ai, muốn mua vui, dạy bảo, chiến đấu, tranh luận, chinh phục và làm người khác kinh ngạc.
Những tác phẩm bất tử không diễn ra ở đây. Ở cao hơn. Sâu hơn. Đó là xảy ra giữa con người và Thượng Đế. Cái đã xảy ra. Kể cả khi, chẳng ai biết nữa. Thượng Đế nhớ trong tim tác phẩm ấy kể cả khi giấy đã bị đốt cháy, như thể đá hhoa cương đã bị mủn ra thành bụi."

Đấy chính là giá trị tinh thần của sự sống vũ trụ, nằm trong đời sống mỗi con người, là sự thật VÔ HÌNH trong mỗi câu chuyện xảy ra trên trái đất này.
(tr. xxvi)

"Không nghi ngờ gì nữa: trong một thi phẩm thành công con người trở thành hiện thực, một hiện thực không thể so sánh, như cuộc sống  trong Mọi khía cạnh khác của nó. Một văn bản được viết mở ra một thế giới sâu sắc hơn niềm vui, sâu sắc hơn tôn giáo, sâu sắc hơn tình yêu."
(tr. xxi)

Còn, nó làm gì, tin gì, nghĩ gì, tự nó giải quyết lấy: bởi vì từ những điều này sẽ bộc lộ ra nó đạt được gì. Bởi vì Nietzsche không đưa lại tự do cho con người, mà đưa ra lòng tự hào, một hành vi ứng xử không chịu để kẻ khác xác định chuẩn mực sống cho mình. Đây là quyền của tôi - là quyền con người trực tiếp của tôi - tôi tự sắp đặt cho tôi - tôi từ chối mọi khả năng giải quyết kiểu bầy đàn một cách chung chung, một thứ luật lệ áp đặt vào tất cả mọi người." 
(tr. xxxii)

No comments:

Post a Comment