Total Pageviews

Translate

Monday, 25 December 2006

Con người hoan lạc - trang 454 - 455

- Cậu ngủ đấy à?
Tôi trả lời cũng bằng giọng giận dỗi như vậy.
- Cậu bắt mình chờ đợi hoài. hằng bao tháng nay, mình không nghe thấy tiếng cậu. cậu lang thang ở những đâu?
- Mình luôn ở bên cậu, song cậu đã quên mình rồi. Đâu phải bao giờ mình cũng có đủ sức để gọi, còn cậu thì cố tìm cách bỏ rơi mình. Ánh trăng thật diễm lệ, cả cây cối phủ đầy tuyết và cuộc sống trên trần cũng vậy. Nhưng hãy rủ lòng thương, đừng quên mình.
- Mình đâu có quên cậu, cậu thừa biết điều đó. Những ngày đầu cậu bỏ mình ra đi, mình băng qua những rặng núi hoang dã để làm mệt nhoài thân xác và thức trắng bao đêm nghĩ đến cậu. thậm chí mình còn viết hàng loạt bài thơ cho vơi nỗi niềm... Nhưng đó là những bài thơ khốn khổ không thể làm cho mình bớt đau.

trang 454
----------------


- Ôi, một linh hồn coi thế giới là quá nhỏ, thì phỏng còn sót lại chút gì? Một vài câu thơ người khác, rải rác và què quặt - thậm chí không trọn một bài tứ tuyệt. Mình lai vãng trên trần, thăm những con người thân yêu nhưng tim họ đã khép chặt. Mình còn biết vào đâu? Làm sao mình có thể sống lại được? Mình loay hoay như con chó chạy quẩn quanh một ngôi nhà cửa đóng then cài. Ôi, giá mình có thể sống tự do, không phải bám vào thân thể ấm nóng đầy sức sống của mọi người như một kẻ sắp chết đuối.
trang 455

( truyện Alexis Zorba, con người hoan lạc - Nikos Kazantzaki )

No comments:

Post a Comment