...Chúng tôi đã tha thứ cho nhau về những gì không phải là mình. Còn có thể mong gì hơn thế nữa trong cái thung lũng nước mắt khổ đau này? Đừng làm bộ rầu rĩ thế, Anna đã nói, em cũng căm ghét anh, một chút thôi, rốt cuộc thì chúng mình đều là con người cả. Vậy mà, mặc dùtất cả những chuyện ấy, tôi vẫn không thể gạt bỏ được cái cảm giác đinh ninh rằng chúng tôiđã bỏ lỡ cái gì đó, rằng tôi đã bỏ lỡ cái gì đó, chỉ có điều chẳng biết nó có thể đã là cái gì.
Lạc đường rồi. Lẫn lộn lung tung cả rồi. Tại sao tôi lại hành hạ mình với những suy tưởng rối rắm mập mờ và tắc tị như vậy, chẳng lẽ tôi ngụy biện như thế vẫn chưa đủ hay sao? Thôi đi nào, Max, hãy để mình được yên xem nào.
( tr.264-265 )
...Nhưng tại sao tôi muốn đó là chuyện đùa? Vì tiếng cười, đối với tuổi trẻ, là một sức mạnh giải hòa có tác dụng thuần hóa sợ hãi chăng? ...
( tr.281 )
... Có những lúc như vậy, không thường xuyên lắm, khi tâm trí cứ thế trống trải đi...
( tr.294 )
BIỂN - John Banville - Trịnh Lữ dịch ( NXB Văn học )
No comments:
Post a Comment